Vương Bồ Đào rất xa cách với bố mình, đi làm xa nhiều năm không chịu về quê, đến khi hay tin bố mắc bệnh Alzheimer, cô đành phải trở về.
Trên đường đi, cô sáng tác còn anh sắp xếp bản thảo. Câu chuyện phản ánh cuộc đời của chính Vương Bồ Đào ở các giai đoạn khác nhau. Trong quá trình sáng tác, Vương Bồ Đào tự ngẫm lại bản thân, bớt đề phòng Phùng Thiên Lam, cũng dần dần hòa giải với quá khứ. Cô trở về gặp bố với tấm lòng chân thành, xóa bỏ xa cách suốt nhiều năm, một lần nữa được bao bọc bởi hơi ấm tình thân và tình yêu.